Đạm Đài Vô Cực vung cổ tay, ngón tay búng ra pháp quyết, một đóa kim liên rực rỡ sáng ngời hiện lên giữa mắt bao người, hoa sen vàng khổng lồ, sống động như thật, linh khí tràn trề, sinh động hiển linh.
“Hoa sen các ngươi nói chẳng phải chính là như thế này sao?” Đạm Đài Vô Cực cười lạnh một tiếng: “Chỉ là một trò phù phép do pháp thuật tạo thành, trẫm chỉ vừa kế thừa truyền thừa của Quốc sư tổ tông đã có thể làm được, huống gì là những yêu đạo đã tu luyện nhiều năm? Bất quá cũng chỉ là trò bịp thiên hạ không hiểu đạo lý mà thôi.”
Thẩm Thanh Hà và Tằng Tế Xuyên sắc mặt tái nhợt, nhìn đóa kim liên kia đang dần tan biến, môi mấp máy như muốn biện giải.
Không giống nhau, cho dù đều là kim liên, cũng không thể giống nhau. Đóa sen này là dùng thuật pháp hóa thành, có hình mà không có thần; còn đóa sen lơ lửng trên đầu Lăng Cửu Xuyên kia lại thánh khiết trang nghiêm, khiến người ta từ tâm mà sinh ra kính sợ, không dám mạo phạm, đó là thiên ý.
“Không…” Thẩm Thanh Hà phẫn nộ lên tiếng: “Lăng đạo trưởng tuyệt đối không phải yêu đạo như lời bệ hạ nói, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm. Kim liên chứng đạo vốn chẳng phải do người làm ra được, hôm đó có kim liên hiện thân chứng đạo cho nàng, ấy là ý chỉ của trời. Bệ hạ, Lăng đạo trưởng không chỉ là hậu nhân trung lương, mà còn là người có công lớn, nàng vừa mới cứu Đại Đan thoát khỏi họa nạn, nếu đó cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4824067/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.