Cảnh sắc Thương Sơn quanh năm mây mù bao phủ, mông lung như chốn bồng lai tiên cảnh. Nơi đây ít dấu chân người, cỏ cây linh khí dồi dào, lại càng thích hợp cho những người tu đạo ẩn cư thanh tu. Nhất là trên đỉnh núi, do địa thế cao vút, ngỡ như chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới mây trời, kết nối thiên địa, chính là nơi Quốc sư chân chính thanh tu, hiệu là Thương Lan động thiên.
Lưng chừng núi, còn xây thêm mấy đạo quán, Đạm Đài Đế Cơ cùng Lăng Cửu Xuyên thuở nhỏ đã cùng lớn lên tại đây.
Lần nữa bước lên đạo cư nơi Thương Sơn, nhìn bài trí trong đạo thất vẫn như ngày trước, tâm trạng của Đạm Đài Đế Cơ lại chẳng còn thanh thản như thuở xưa, mà chất chứa bao suy nghĩ ngổn ngang.
Là tin tức do Lăng Cửu Xuyên mang đến khiến lòng nàng rối loạn.
Nàng không dám lấy tâm trạng như vậy mà diện kiến Quốc sư sư phụ, cũng không dám tự tiện vào trong, đành chủ động thỉnh thị, xin được vào bái kiến. Trong lúc chờ đợi hồi âm, nàng liền ngồi xuống bên án thư, hai tay kết một thủ ấn phức tạp, linh khí quanh thân lưu chuyển, ngưng tụ thành một luồng lực, ép xuống linh đài thức hải.
Nàng muốn tự ban cho bản thân một cấm chế.
Một khi cấm chế giáng xuống, khuôn mặt vốn đã hao tổn nguyên khí vì lo liệu thi ôn thi độc suốt mấy ngày qua của nàng lại càng trở nên tái nhợt tiều tụy.
“A Nguyệt, đến gặp ta.”
Thân thể Đạm Đài Đế Cơ khẽ run lên, hít sâu một hơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4824057/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.