Lăng Cửu Xuyên và Hoàng lão gia – lúc này đã hiện nguyên hình, trừng mắt nhìn nhau. Nhìn thân thể nó từ trong đống y phục chui ra, đứng thẳng lên, cũng chỉ cao đến bắp chân nàng mà thôi.
Nàng bỗng nhiên hiểu ra điều gì.
Nàng và Phong Nhai đã bỏ qua một vấn đề vô cùng trọng yếu — đã gọi là chuột đạo, vậy Hoàng thử lang này đào ra, ắt là dựa theo kích thước thân thể của nó mà đào, không thể nào đào ra một đường hầm cao bằng người cho hao tâm tổn sức.
Vì vậy, cái gọi là chuột đạo, đích xác là… đạo dành cho chuột.
Mà nàng và Phong Nhai lại quên mất một thường thức cơ bản như vậy.
Lăng Cửu Xuyên vội vàng gõ lên Tiểu Cửu Tháp, bừng bừng hưng phấn ban nãy, giờ chỉ thấy nhạt nhẽo như gió thoảng.
Phong Nhai hơi chột dạ, cố tỏ vẻ cứng rắn: “Đã thành cổ hồn nhiều năm, lại tu đến đại thành, ta quên mất rằng mình vốn cũng chỉ là một con quỷ mà thôi, ha.”
Hắn tu quỷ đạo, đắc đại thành, nhập một trong ngũ giáo, thành một vị quỷ tiên nhỏ nhoi. Nhưng bản chất của quỷ tiên, chỉ là linh quỷ khai ngộ, chung quy hắn vẫn là linh thể. Dù ở nhân gian có thể hành xử như người thường, khiến người ngoài không nhận ra chân tướng, song thực chất vẫn là không có nhục thân chân chính.
Thế nên năm xưa hắn có thể cùng Hoàng lão gia đi vào chuột đạo, là bởi hắn dùng linh thể, tự nhiên không trở ngại.
Còn Lăng Cửu Xuyên thì sao? Nàng cũng có thể nguyên thần xuất khiếu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4824052/chuong-587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.