Lòng người vốn ích kỷ, Lăng Cửu Xuyên tự nhiên hiểu rõ. Lời Trí Thượng đạo trưởng vừa nói, mười phần thì tám chín phần sẽ trở thành sự thật — ví như những thế gia, tất nhiên sẽ nghĩ cách đoạt lấy những lá bùa kia.
Nếu là dùng chính đạo mà cầu xin từ các đạo sĩ biết vẽ linh phù thì chẳng sao, nhưng nếu dám cướp đoạt thứ vốn nên dùng để cứu dân, thì nàng tuyệt đối không nể tình!
Cho nên việc này, chỉ dựa vào lời nàng là không đủ, còn cần có mệnh lệnh của triều đình làm hậu thuẫn. Ai dám tự ý chiếm dụng hoặc mưu cầu tư lợi, phải tru di cửu tộc! Hơn nữa, linh phù ấy còn phải do người có đạo hạnh cao tự tay vẽ ra mới được.
— Quốc sư, ngài là Hộ Quốc Quốc sư, lẽ nào chẳng nên tận nghĩa mà gánh lấy trọng trách này sao? Vẽ Chính Dương Phá Chướng Phù đối với Lăng Cửu Xuyên vốn chẳng phải chuyện khó. Nàng liền vẽ ra mười tấm, cùng với phương thuốc và cách sắc nấu, giao hết cho Mã tướng quân cùng hai vị đạo trưởng, bảo họ mang đến phủ Dương Xuân bốc thuốc cho dân.
Còn bản thân nàng thì phải cải tiến phương thuốc, tìm ra dược liệu có thể trừ tận gốc thi độc.
Trí Thượng đạo trưởng lặng lẽ nhìn hai vị đạo hữu đi cùng mình ôm lấy mười tấm Chính Dương Phá Chướng Phù như ôm vật nặng ngàn cân mà rời đi, lại nhìn sang Lăng Cửu Xuyên — ngoài sắc mặt hơi trắng, nguyên khí tổn hao, thì chẳng hề gì cả!
Con người và con người, có so mới thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4824035/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.