Tiếng sấm nổ vang đột ngột khiến mọi người đều chết lặng, tai ù đi, ngơ ngẩn đứng nhìn Lư Duệ Đình bị sét đánh ngã thẳng cẳng xuống đất.
Là… bị sét đánh chết rồi sao? “Con ta! A a a!” Lư phu nhân là người phản ứng đầu tiên, gào thét nhào tới, ôm lấy Lư Duệ Đình mà khóc rống, sắc mặt điên dại: “Giết người rồi! Giết người rồi!”
Lăng Cửu Xuyên đi đến chỗ Phục Kỳ, nhìn sang mấy người Ôn Duyệt đang hoảng hốt đến ngây dại, quan sát từ trên xuống dưới:
“Không ai bị thương chứ?”
“Không… không có. Ta chỉ định về phủ nói chuyện hòa ly, nhưng hắn bỗng nổi điên, muốn cắn người.” Ôn Duyệt sắc mặt tái nhợt, thân thể dựa sát vào Ôn Trạch, giọng run run, không còn chút khí lực nào.
“Chuyện như vậy, nên để phụ thân ngươi ra mặt.” Lăng Cửu Xuyên khẽ lắc đầu, rồi dặn Ôn Trạch:
“Lập tức về phủ, đóng cửa không ra ngoài.”
Ôn Trạch gật đầu lia lịa, liếc nhìn Lư Duệ Đình một cái, không hỏi gì thêm, quay người bỏ đi.
“Chặn chúng lại!” Lư phu nhân hét the thé:
“Các ngươi tới cửa gây chuyện, hại chết con ta rồi còn muốn đi? Cho là nhà họ Lư ta không có người chắc? Lão gia, ngài tới thật đúng lúc, bọn họ giết Đình nhi rồi!”
Lư đại nhân vừa chạy tới, nhìn thấy cảnh ấy, sắc mặt đen sì, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người.
Ôn Trạch cười lạnh, sai gia nhân đưa Ôn Duyệt lên xe ngựa, rồi chỉnh lại y bào, nói:
“Nhà họ Ôn ta vốn chỉ muốn đến bàn chuyện ly hôn êm đẹp, không ngờ tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4824027/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.