Lời lẽ của Cung Thính Lam như tiếng chuông ngân vang, vừa chứa nỗi lo về sự tồn vong của gia tộc, vừa mang nặng mối ưu hoạn về đại họa sắp giáng xuống cõi nhân sinh, lại kiên định với trách nhiệm của huyền môn chính đạo. Từng câu từng chữ đều như chùy sắt nện thẳng vào tâm khảm Cung gia chủ.
Ông quả thực đã già rồi, chẳng còn được sự quả quyết như lớp trẻ dám nghĩ dám làm nữa.
Nhìn vào đôi mắt của Cung Thính Lam, đôi mắt giống hệt mẫu thân đã khuất, nay lại sáng rực lên khí phách kiên cường, Cung gia chủ chợt nhớ đến khi mình bế quan, từng dùng thuật bói toán suy diễn đại thế. Khi ấy, cái hung tượng mơ hồ kia khiến ngay cả ông cũng bất giác sinh tâm bất an.
Cung gia chủ im lặng, mím chặt đôi môi, trong lòng trăm mối giao tranh. Đây là việc hệ trọng, không chỉ liên quan tới sự an nguy của chúng nhân, mà còn tới vận mệnh của tông tộc, cũng như sự chính thống của nhân gian chính đạo…
Là gia chủ, mỗi một quyết định đều phải thận trọng nặng nề.
Sau một hồi lâu, ông thở dài một tiếng, nét giật mình trên mặt dần biến mất, thay vào đó là vẻ trầm trọng. Ông chăm chú nhìn Cung Thính Lam:
“Ngươi càng ngày càng vững vàng, so với phụ thân ngươi, lại càng có khí phách hơn.”
Cung Thính Lam vẫn yên lặng nhìn ông.
Cung gia chủ xoay người, đi vào chỗ sâu nhất trong Tàng Thư Lâu, nơi có một bức tường thoạt nhìn bình thường không đáng chú ý. Ông bấm pháp quyết, đánh ra vài đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4824015/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.