Người xông vào chẳng phải ai khác, chính là kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện – Phu nhân họ Ôn.
Vừa trông thấy bà ta, Lăng Thải Ninh lập tức ôm chặt lấy đứa con gái đang say ngủ, dáng vẻ như một mãnh thú bảo vệ con non. Trong ánh mắt nàng nhìn Ôn phu nhân, chất chứa đầy vẻ cảnh giác, oán hận và sợ hãi sau cơn ác mộng.
Chính bà ta, suýt nữa khiến mẫu tử nàng vĩnh viễn chia lìa, âm dương cách biệt!
Ôn phu nhân nhìn thấy ánh mắt ấy thì trong lòng thắt lại, vừa chột dạ vừa tức giận, nét mặt đầy lúng túng và hối hận, khẽ hỏi:
“Thải Ninh à… Tuyết Đóa nhi sao rồi? Không bị doạ sợ chứ? Để tổ mẫu nhìn một chút…”
“Ra ngoài!” – Trong mắt Lăng Thải Ninh bốc lên lửa giận, giọng nói bị đè nén đến cực hạn để không đánh thức đứa trẻ trong lòng, nhưng từng chữ đều lạnh lẽo đến tột cùng:
“Người không có tư cách nhìn con bé! Người mang danh tổ mẫu của nó, thế mà lại dám nhân lúc ta không có nhà, cưỡng ép đưa con ta tới đây, khiến nó suýt mất mạng! Con ta số lớn gặp quý nhân cứu giúp, mới tránh được kiếp nạn. Nếu không, chỉ cần Tuyết Đóa nhi có mảy may sơ suất, ta với người, với cả Ôn Duyệt, với nhà họ Lư, đều đừng mong yên thân!”
Ôn phu nhân bị con dâu quát mắng trước mặt bao người, tức thì không còn chốn dung thân, vừa xấu hổ vừa ấm ức, cãi lại:
“Ta… ta cũng là vì đại cô của con thôi. Ngày trước, Duyệt nhi đối với con tốt thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823999/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.