Trận này đã được bố trí suốt mấy chục năm, sớm đã gắn bó chặt chẽ với khí vận còn sót lại của Dương thị, nếu cưỡng ép phá giải, khí vận phản phệ đầu tiên sẽ giáng xuống Dương Tu Vĩnh, người duy nhất còn sống sót của dòng chính.
Cung Thính Lam trong lòng dâng trào một cơn phẫn nộ khó tả.
Một vài đại tộc có khí vận ngàn năm, lại bị hắn âm thầm trộm đoạt không một tiếng động, biến thành của riêng. Ngược lại, những tộc bị cướp đoạt như Dương, Lý, Tiền, thì phải gánh chịu suy thoái, vận rủi kéo dài, tai họa trùng trùng, cuối cùng tuyệt hậu diệt tộc.
“Quốc sư là tín ngưỡng của hàng triệu dân chúng Đại Đan, tích lũy vô số công đức, vốn có nguyện lực hộ thân, sao lại có thể làm ra chuyện điên cuồng tàn nhẫn như vậy? Hắn ta không sợ nghiệp quả phản phệ sao?”
Hắn phẫn nộ nói, “Đường đường là Quốc sư, chẳng lẽ cũng chỉ là loại tà đạo khoác áo chính đạo giống như Vinh Nhất Minh?”
Quốc sư đạo pháp cao thâm, hắn từng ngưỡng mộ, từng coi là tiền bối, là ánh sáng của chính đạo.
Nhưng ánh sáng ấy… là giả sao? Cung Thính Lam vừa giận vừa bất lực – giận vì Đạm Đài Thanh mặt người dạ thú, trong tối lại đi trộm đoạt vận mệnh người khác, thậm chí cả một tộc.
Bất lực là bởi, dù đã nhìn thấu âm mưu, nhưng phá trận lại bị bó tay bó chân, sợ “đánh chuột vỡ bình ngọc”.
Điều khiến hắn cảm thấy bi ai nhất là: ngay cả Quốc sư cũng như vậy… thì huyền môn chính đạo, thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823984/chuong-519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.