Dùng thuật kim châm đả huyệt để khai thông khí cơ bế tắc trong cơ thể Dương Tu Vĩnh, khi đầu kim khẽ rung vang, Lăng Cửu Xuyên liếc mắt nhìn rồi quay sang Cung Thính Lam, nói:
“Chỉ dựa vào thuật châm cứu thì chưa đủ để giữ lại sinh cơ này, hãy bày trận thất tinh tục mệnh đăng đi.”
Cung Thính Lam nghe liền hiểu. Thất Tinh Tục Mệnh Đăng, có thể tạm mượn lực lượng tinh tú để khóa lại tia sinh cơ cuối cùng của Dương Tu Vĩnh, liền nói:
“Ta đi chuẩn bị.”
Lời vừa dứt, thân hình hắn đã hóa thành một đạo hư ảnh biến mất.
Cung Tứ thừa dịp tiến lên, chắp tay thi lễ với Lăng Cửu Xuyên, hỏi về huyền diệu của thuật châm cứu này. Lại sợ nàng hiểu lầm, liền nói:
“Bần đạo vốn yêu thích y đạo, tuyệt không có ý dò trộm bí thuật, chỉ là cầu đạo thảo luận. Nếu có chỗ mạo phạm, kính xin đạo hữu thứ lỗi.”
Lăng Cửu Xuyên cười khẽ:
“Ngươi còn nghiêm túc hơn cả Cung Thất và Cung Thập Lục. Ngươi yên tâm, ta vốn không có bí pháp gì không thể truyền dạy. Có thể cứu người, tế thế, đó mới là ý nghĩa tồn tại của y đạo.”
Dứt lời, nàng cùng Cung Tứ thảo luận chi tiết về thuật châm cứu trên thân thể Dương Tu Vĩnh – nên dùng kim nào, lấy bình hay tiết, pháp châm thế nào, phối hợp với đạo quyết chân ý ra sao, hoàn toàn không giấu diếm, còn tiện thể luận bàn cả phương dược phối dùng.
Khi Cung Thính Lam trở về, trong tay đã có bảy ngọn đèn dầu cổ xưa, nhìn thấy hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823982/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.