Quốc sư rời đi cũng giống như khi đến—vô thanh vô tức. Khi thân ảnh quốc sư chìm vào bóng tối, uy áp trong điện cũng lập tức tan biến, ánh nến lại bắt đầu lay động.
An Hòa Đế vẫn ngồi bệt dưới đất, toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh như vừa được vớt từ nước lên, xiêm y dính chặt lấy người, trong mắt chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận và sự mờ mịt hoang mang.
Hắn lảo đảo đứng dậy, lơ ngơ bước đến bên long ỷ giữa điện, từng bước leo lên bậc thềm, ngồi xuống, tay không ngừng vuốt ve đầu rồng khắc trên tay vịn ngai vàng, trong mắt tràn đầy lưu luyến và bất cam.
Bất chợt, hắn gầm lên một tiếng, uất ức và không cam ngút trời.
Ngay cả triều trước, Lương quốc, cũng chưa từng có chuyện hoàng đế do người khác chỉ định, đến lúc cuối đời còn chưa băng hà, đã bị người ta phế truất, bắt phải cuốn gói xuống ngai vàng để nhường chỗ cho kẻ khác. Có triều đại nào hoang đường như vậy? Chỉ có Đạm Đài thị! Làm hoàng đế mà phải uất nghẹn đến chết! Lên ngôi do người chỉ định, xuống ngôi cũng bởi một câu nói của người, không có chút phản kháng, càng không dám oán hận, chỉ có thể vô điều kiện phục tùng.
Dám phản kháng?
Chỉ sợ kết cục sẽ là bị đem tế trấn Hoàng Lăng, để củng cố long mạch hoàng triều!
Nhưng… sao hắn có thể cam tâm?
An Hòa Đế đập mạnh vào long ỷ, cười lớn như kẻ điên, cười đến rơi cả lệ. Lúc này, mọi uy nghi đế vương, mọi hùng tâm tráng chí, đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823971/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.