Thông Thiên Các.
A Phiêu đưa Lăng Cửu Xuyên vào gian phòng có cửa đỏ son, vừa đặt nàng xuống, hư không trong phòng đột nhiên vặn vẹo, một gợn sóng nước lóe lên, bóng dáng Quỷ tướng hiện ra, ánh mắt lập tức dừng trên người nàng, chân mày khẽ nhíu lại.
Phục Kỳ toàn thân căng chặt, ánh mắt cảnh giác nhìn Quỷ tướng—trên người kẻ kia, hắn ngửi thấy mùi của đồng loại. Đối phương rất nguy hiểm, và cực kỳ cường đại.
Mà phía sau Quỷ tướng là một hắc động sâu thẳm, không biết thông đến nơi nào, từ trong đó tràn ra một luồng hàn ý thâm sâu khó dò, khiến người ta rợn tóc gáy.
Quỷ tướng chỉ liếc nhìn Lăng Cửu Xuyên, rồi lập tức cung kính nhường đường. Một bóng người mặc hắc bào yên lặng xuất hiện, tóc dài đen nhánh buộc hờ bằng dải gấm thêu kim, buông xõa sau lưng, diện mạo có phần mơ hồ, song khí chất quanh thân thì mờ ảo hỗn độn, khiến người nhìn lạnh sống lưng.
Kẻ này… còn đáng sợ hơn cả Quỷ tướng.
Phục Kỳ theo bản năng cúi đầu.
“Chủ tử.” A Phiêu thấy Phong Nhai, vội vàng hành lễ, lo lắng nói: “Tiểu Cửu chỉ e thần hồn đại tổn. Tuy có linh khí của cốt linh bảo vệ, nhưng ý thức…”
Hắn liếc sang Lăng Cửu Xuyên đầy lo âu. Từ khi quen biết đến nay, đây là lần nàng trọng thương nghiêm trọng nhất, thậm chí có cảm giác nàng sắp tiêu tán hoàn toàn.
Người miệng lưỡi độc địa ấy, chẳng lẽ thật sự không còn nữa? Phong Nhai không đáp, ánh mắt sâu thẳm như hắc động sau lưng nhìn về phía Lăng Cửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823969/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.