Cả đời mưu toan, phút chốc đổ sụp.
Vinh gia chủ khí tức cuồng bạo quanh thân, vì cực độ phẫn nộ mà ép đến mặt mũi vặn vẹo. Uy áp từ lão lan ra khiến không ít khách mời tu vi thấp, nhất là người thường, sắc mặt trắng bệch, khó thở, phải vội vàng lui bước.
“Gia chủ!” Các tộc lão thấy lão xuất hiện như gặp được trụ cột, không kiềm được lệ già tuôn rơi, gào lên: “Kình Thương điên loạn như ma, xin gia chủ hãy thanh tẩy môn hộ!”
Một vài tộc nhân thì im lặng, ánh mắt dao động. Họ là người trong tộc, nhưng không phải ai cũng biết toàn bộ bí mật. Những điều ô nhục mà Vinh Kình Thương vừa phơi bày đủ khiến lòng tin họ dành cho gia tộc và gia chủ lung lay dữ dội.
Đây là cái gia tộc mà họ từng lấy làm tự hào sao? Giờ nghĩ lại, chỉ thấy… trào phúng.
protected text
Ánh mắt đỏ rực của Vinh gia chủ quét thẳng về phía các tộc lão, trong mắt chứa chất vấn và lửa giận. Nhất là khi thấy ánh mắt các lão dao động, trong lòng càng thêm giận dữ — toàn lũ vô dụng, hưởng lợi từ gia tộc, sống an nhàn như sâu gạo, đến lúc loạn thế mà lại bó tay không trị được cục diện.
Trong giận dữ, lão cũng không khỏi giật mình trước kẻ phản nghịch — ánh mắt Vô Ưu tử vẫn đang chăm chú nhìn chằm chằm lão, thực lực của hắn rốt cuộc đã khôi phục đến đâu, đến mức khiến cả tộc cũng không chế trụ được sao? Vinh gia chủ hít sâu một hơi. Dù rất muốn lập tức ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823962/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.