Chúng nhân đều biết, vị tiền nhiệm thiếu chủ của Vinh gia, bởi chém tà đấu yêu mà phế đạo cơ, song chân tàn tật, mười mấy năm ngồi xe lăn. Sau này Vinh Hoàn Huyên thiên tư dị bẩm, Vinh gia chủ mới đổi lập nàng làm thiếu chủ.
Nhưng nay, Vinh Hoàn Huyên đã phế, còn vị Vinh tứ gia đã phế nhiều năm kia lại đột nhiên chống đỡ nổi thân mình, đoạt lại quyền thế. Người ngoài không khỏi tưởng tượng ra một hồi luân lý đoạt quyền đại hí.
Giờ phút này, nhìn thấy Vô Ưu Tử một thân đạo bào thêu nhật nguyệt tinh thần, gần như toàn trắng, búi tóc chỉnh tề, diện mạo tu bổ kỹ lưỡng, thoát hẳn vẻ sa sút ngày xưa, không ít người âm thầm gật đầu.
Kỳ thực, đúng vào độ tráng niên, Vô Ưu Tử xác thực càng thích hợp kế thừa Vinh gia.
Chỉ là, lập thiếu chủ, Vinh gia lại chẳng cấp lấy một thân lễ phục nghiêm cẩn sao? Lăng Cửu Xuyên nhìn gương mặt kia đã được tu sửa tinh tế, nhưng vẫn lộ ánh đỏ dị thường khó giấu, liền khẽ thở dài, trong lòng dâng lên mấy phần thương cảm.
“Cầu nhân đắc nhân, có kẻ vốn chẳng muốn sống, cũng không cần cưỡng giữ lại.” A Phiêu khoanh tay, thản nhiên nói.
Lăng Cửu Xuyên hiểu được, chỉ là có chút cảm khái, đặc biệt khi thấy trong đáy mắt hắn thiêu đốt một ngọn hỏa diễm tận cùng áp chế, chính là hỏa diệt vong.
Đạm Đài Đế Cơ thoáng nhìn Vô Ưu Tử, lông mày nhíu lại, nói:
“Vinh tứ gia này, khí tức bất ổn, tiền bối nên cẩn thận, miễn thương đến kẻ vô tội.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823959/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.