Lục hồn, là cơ hội duy nhất để Vô Ưu Tử nhìn thấy nguyên thân có dáng vẻ ra sao. Nhưng đó cũng là sự tàn khốc cùng cực, bởi đó chính là khoảnh khắc cuối cùng của đứa trẻ ấy trên cõi đời này.
Trong lòng hắn dấy lên một nỗi sợ hãi, thế nhưng vẫn cắn răng mà lục hồn của Hi Vân. Hắn nhìn thấy đoạn quá khứ của nàng ta, bắt đầu từ ngày đại hôn, những mảnh ký ức lướt qua thật nhanh, cho đến khi hắn trông thấy Lăng Cửu Xuyên bị đưa ra khỏi trang tử.
Chuẩn xác mà nói, đó không phải là Lăng Cửu Xuyên. Đó chỉ là một tiểu cô nương mang tên và thân phận ấy mà sống suốt mười bốn năm. Nàng không giống dáng vẻ của Lăng Cửu Xuyên hiện tại, mà càng gần giống Diểu Diểu. Không thể nói giống hệt, nhưng sáu bảy phần tương tự là điều tuyệt đối có.
Nàng trông rất ngoan ngoãn, tính tình tĩnh lặng, hoặc có thể nói, cô độc đã trở thành thói quen. Nàng bình thản. Dù khi bị bắt đi có sợ hãi hoảng loạn, nhưng lúc chính diện đối mặt với Hi Vân, nghe rõ dụng ý của nàng ta, nàng không hề hèn mọn cầu sinh, chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn lại.
Đôi mắt ấy, quá mức an tĩnh, quá mức thanh khiết sáng trong, như thể xuyên qua ánh mắt của Hi Vân mà nhìn thẳng vào bản thân hắn, khiến hắn sinh ra cảm giác tự ti hổ thẹn.
Vô Ưu Tử run rẩy toàn thân, cổ họng nghẹn ứ, nước mắt tuôn ra không ngừng từ khóe mắt. Rất nhanh, tiếng khóc ấy biến thành tiếng gầm gào tuyệt vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823954/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.