Nàng là ai? Hoặc phải nói, họ là cha con, mà cũng chẳng hẳn là cha con thực sự!
Nhưng duyên cha con này, chỉ cách một sợi tơ, lại không nhận ra nhau.
Ánh mắt Lăng Cửu Xuyên vượt qua hắn, quét về phía mảnh đất đen sạm bị thiêu trụi trước mặt, không dám tưởng tượng những người từng ở đây đã tuyệt vọng thế nào. Giọng nàng nhàn nhạt, không chút gợn sóng:
“Ta là ai, chắc là người có liên quan mật thiết đến Tứ gia rồi.”
“Lời này là ý gì?” Giọng Vinh Tứ gia mang theo chút run rẩy.
“Trước khi trả lời câu ấy, chi bằng Tứ gia nói trước, dựa vào đâu cho rằng ta là con gái của Nhậm Diểu?” Lăng Cửu Xuyên nhìn thẳng vào hắn:
“Chẳng lẽ ngài từng gặp qua?”
Vinh Tứ gia lắc đầu:
“Chỉ là thoáng chốc thấy ngươi giống nàng lúc trẻ… Con nàng, chắc giờ cũng lớn cỡ này rồi nhỉ?”
Lời hắn mang theo vẻ suy sụp và chua xót, cùng sự bất lực và vô vàn cảm xúc phức tạp.
Lăng Cửu Xuyên càng cảm thấy có gì đó không đúng. Còn chưa kịp mở miệng, Vinh Tứ gia chợt nghĩ tới điều gì, nói:
“Không đúng, phu gia của Diểu Diểu họ Lý, còn ngươi… Lăng Cửu Xuyên?”
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, khí thế cũng đổi hẳn:
“Ngươi không phải là con nàng!”
“Ta có phải hay không, còn cần kiểm chứng!” Lăng Cửu Xuyên lạnh lùng châm chọc:
“Chỉ là Tứ gia ngài, nghe nói năm đó vì Nhậm Diểu, còn lấy trộm chí bảo của gia tộc — Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, nghịch thiên cải mệnh, mượn tuổi thọ hai mươi năm để nối mệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823944/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.