Tĩnh Vương đã chết, thánh chỉ tứ hôn cũng bị bãi bỏ, song theo đó là một phen lời lẽ răn dạy. Lăng Chính Bình quỳ lắng nghe đại thái giám truyền chỉ, trong lòng có chút tê dại.
Mới đây thôi, thánh chỉ tứ hôn vừa hạ xuống, chưa được bao lâu lại bị thu hồi, chưa đầy một tháng, cứ như trò đùa.
Về phần những lời trách phạt của thái giám, ông nghe mà như vịt nghe sấm, chẳng buồn hiểu, dù sao thì Cửu nương cũng không cần gả cho cái kẻ xui xẻo ấy nữa. Còn danh tiếng khắc phu, khắc thì khắc, miễn nàng vui là được.
“Hầu gia nhất định phải quản thúc gia nhân cho nghiêm, đặc biệt là Lăng cô nương. Nên sớm đưa nàng đến Thương Lan Quán tu hành, miễn liên lụy đến cả nhà.” Thái giám âm dương quái khí nói.
Lăng Chính Bình cười làm lành:
“Công công nói chí phải. Cũng là năm nay vận hạn bất lợi, chúng ta vốn định thủ hiếu yên ổn, ai ngờ hết chuyện này đến chuyện kia kéo tới, ngài bảo xem có phiền lòng không chứ?”
Mí mắt thái giám giật giật, chắc chắn là đang châm chọc bệ hạ. Hắn vừa định mắng đôi câu, khóe mắt chợt thấy một nữ tử ôm bạch miêu chậm rãi đi tới.
Không phải Lăng Cửu Xuyên – cái sát tinh dám ăn tim báo gan hùm đó thì còn là ai? Thái giám vội vàng ngậm miệng, khẩu dụ đã truyền xong, mau mau rút lui là thượng sách. Đến cả hồng bao quản sự chuẩn bị cũng không dám nhận, sợ đó là tiền mua mạng.
Nơi này của Hầu phủ thật hiểm ác, hắn thề không bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823940/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.