Lạnh, thật lạnh!
Máu huyết trong người như gặp phải hàn băng cực độ, từng tấc một đông cứng lại, lạnh lẽo thấu tận xương tủy, thân thể cứng ngắc.
Răng của An Hòa Đế va lập cập, toàn thân run rẩy, hơi thở phun ra hóa thành sương trắng, chẳng mấy chốc, đầu mày đã đọng sương hoa.
Đại thái giám hốt hoảng thất sắc, đưa tay chạm vào người ông thì lập tức bị luồng hàn ý truyền sang làm cho run bắn, vội co rụt về.
“Bệ hạ…”
Lăng Cửu Xuyên bèn tế ra một đạo lôi phù về phía An Hòa Đế.
An Hòa Đế trừng mắt, hoảng hốt thất thần, hai con ngươi co giãn cực độ, trong mắt tràn ngập khiếp sợ cùng không thể tin nổi. Nàng, nàng dám mưu nghịch giết vua ư?!
“Hộ giá!” Ông thét lên một tiếng the thé, song âm thanh lại nghẹn cứng trong cổ họng chưa kịp thoát ra. Ngay khi trên đỉnh đầu vang nổ tiếng sấm long trời lở đất, ông sợ hãi nhắm chặt mắt, run như cầy sấy, hạ thân bỗng nhiên buông lỏng.
Toàn thân ông cứng đờ, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng hùng hậu bao phủ quanh mình, dần dần xua tan hàn độc trong thể nội. Vừa mới mở mắt, hơi động một chút liền phát giác hạ thân ẩm ướt, mùi hôi xộc thẳng mũi, khiến da đầu tê dại.
Đại thái giám phục sát đất, chỉ hận không thể lập tức chết đi cho xong, đến cả dòng chất lỏng vàng rỉ vào kẽ tay cũng chẳng dám động đậy.
Lão Thiên gia ơi, e là nô tài sắp phải đến hầu hạ ngài rồi!
Hàn ý tuy đã lui, nhưng An Hòa Đế ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823938/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.