Tộc địa Vinh gia.
Vinh tứ phu nhân Hi Vân tâm thần bất định, trong sân viện của mình đi đi lại lại không ngừng. Từ sau khi hay tin Vinh Hoàn Huyên đi Ô Kinh, bà ta liền không được một khắc an yên. Trong lồng ngực cứ dâng lên nỗi bất an khó hiểu, như thể có một bàn tay vô hình đang gắt gao bóp lấy trái tim, khiến bà ta hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
“Thiếu chủ vẫn chưa về sao?” – Hi Vân hỏi tỳ nữ thân cận.
“Dạ chưa thấy trở về.”
Hi Vân chau mày, lòng dạ bồn chồn. Sợi dây mẫu tử tương liên trong huyết mạch và linh hồn, phút chốc trở nên sắc bén, nhói buốt tựa vạn mũi châm đâm thẳng vào tim. Đau đớn khiến bà ta bật rên một tiếng, khom người, sắc mặt trắng bệch.
Đau quá!
“Phu nhân…” – tỳ nữ hoảng hốt định đỡ, song Hi Vân hất tay ra, thở dốc kịch liệt, ngẩng đầu, trong mắt đỏ ngầu, trên trán đầy mồ hôi lạnh rịn xuống tóc mai.
Điềm gở như rắn độc quấn quanh cổ bà ta, càng siết càng chặt.
Bà ta kinh hoàng chạy vào đạo thất, tới trước hương án thờ tổ tiên, run rẩy mở ra một chiếc hộp gỗ tử đàn cổ xưa. Trong đó an tĩnh nằm một nén hương dài chừng ba tấc, toàn thân đen sẫm, mơ hồ lưu chuyển những đường vân xanh thẫm – đó chính là thông linh hương, chí bảo duy nhất còn lại trong tộc.
Thông linh hương luyện thành cực khó, do tổ tiên truyền lại. Nguyên liệu hiếm có trên đời, hơn nữa còn cần tu vi thông linh thể cực cao mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823932/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.