Một tiếng “khoan đã”, lại khiến chân mày mọi người đồng loạt nhíu chặt.
Đã đến mức này rồi, nàng còn dám nói “khoan đã”, chỉ e nếu cứ tiếp diễn, Vinh gia chủ sẽ ngay tại chỗ nổi trận lôi đình, bất chấp tất thảy mà xé xác nàng ra.
Cung Thính Lam cũng hết cách, hắn từng nghĩ Lăng Cửu Xuyên là kẻ điềm tĩnh, giờ xem ra thật là một kẻ điên. Tại sao cứ phải khiêu khích mãi một Vinh gia chủ đang trên bờ vực bạo phát? Nàng thật sự không sợ chết, cũng không màng hậu quả, ôi trời!
Quả nhiên, Vinh gia chủ “soạt” một tiếng xoay người lại, sát ý trong mắt không chút che giấu, hóa thành thực chất, cương nhận cuồn cuộn bắn thẳng về phía Lăng Cửu Xuyên:
“Yêu nghiệt chớ có ngông cuồng! Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc?!”
“Các ngươi đều thấy rồi đó, là hắn ra tay trước!”
Lăng Cửu Xuyên không né tránh, đạo vận truyền vào bút phù, vung mạnh một nét, một đạo áp lực sắc bén hơn cả cương nhận của đối phương phản kích.
“Ầm!”
Uy áp và cương nhận chạm nhau, tóe ra hỏa quang dữ dội, rồi tiếp tục ép mạnh về phía Vinh gia chủ. Lão vốn đang trong cơn thịnh nộ, lại từng dùng đạo nguyên để phế bỏ đạo cơ của Vinh Hoàn Huyên, nên bị áp lực kia đè ép đến mức cổ họng nghẹn lại, lùi về sau hai bước, ôm lấy Vinh Hoàn Huyên rồi phun ra một ngụm huyết đen.
“Yêu nghiệt mắng ai?”
Lăng Cửu Xuyên cũng tái mặt, lạnh lùng nhìn lão:
“Là đang mắng kẻ tà ma bị chính tay người phế bỏ đấy à?”
Một câu này, hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823930/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.