Yêu tà dị đoan, trời không dung!
“Đáng tru, đáng diệt!”
“Thiêu chết nó đi!”
Trong đám dân chúng vây quanh, chẳng rõ là kẻ nào hùa theo lời Đạm Đài Tùng, cố tình kích động khiến lòng người sôi sục, từng tiếng phẫn nộ hướng về phía nàng mà gào thét.
Đây chính là mượn sức quần chúng, xúi giục bách tính đến vây đánh nàng!
Thật ghê tởm, thật phiền phức!
Nắm tay của Lăng Cửu Xuyên khẽ siết lại.
Nàng vốn chẳng thích đấu võ mồm, tốn hơi tốn sức. Nếu đã vậy, chi bằng ra tay trực diện, dứt khoát giải quyết.
Ngẩng mắt, nàng nhìn thoáng qua Lăng Chính Bình đang chắn trước người mình, lại liếc sang mấy huynh đệ Lăng gia đang vây bên cạnh. Đôi môi hồng mím chặt.
Chỉ thấy vị thống lĩnh mặc giáp nơi đối diện vừa vung tay, binh sĩ lập tức áp sát. Lăng Cửu Xuyên bỗng bước lên, một tay túm lấy cổ áo Lăng Chính Bình kéo ra sau, khí thế toàn thân chợt bùng lên như có cuồng phong cuốn tới, ép Lăng Chính Bình cùng Lăng Thải Mãnh lùi lại mấy bước.
“Hay cho câu ‘trời không dung’!” Lăng Cửu Xuyên cười lạnh, ánh mắt lướt qua mấy đạo sĩ khoác đạo bào, “Các vị tự xưng chính đạo, chẳng lo trừ khử yêu tà thực sự để hộ đạo, lại theo chân hoàng tử đến bức hại một tiểu nữ tử, bao vây một tòa tiểu hầu phủ. Đây là cái mà các người gọi là chính đạo ư? Hay chỉ là thấy ta niên thiếu yếu đuối, dễ bề áp chế?”
Sắc mặt mấy đạo nhân đồng loạt biến đổi. Diệu Thành đạo trưởng hừ lạnh, phất mạnh phất trần trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823896/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.