Kẻ tu hành cảnh giới Trúc Cơ, rốt cuộc cũng chỉ là người, thân thể huyết nhục, không ai thực sự kim cang bất hoại. Lăng Hư Chân Nhân vốn đã liên tục bị phản phệ, linh lực tiêu tan như nước chảy, tu vi từng bước thụt lùi.
Xé rách hư không cũng cần lượng linh lực khổng lồ, người còn chưa kịp bước vào đã bị Tướng Xích vỗ một trảo bay ngược, cửa hư không “phịch” một tiếng khép lại.
protected text
Hắn rút ra một lọ sứ, đổ ra một viên đan hoàn nuốt xuống, đứng lơ lửng trong hư không, hai tay kết ấn pháp, ánh mắt lạnh lẽo độc ác nhìn về phía Lăng Cửu Xuyên cùng chúng nhân, tựa như đang nhìn đám người đã chết.
Tướng Xích lại rụt về dáng vẻ tiểu miêu, ngồi thu mình trên vai Lăng Cửu Xuyên, hút lấy linh lực phát ra từ cốt linh treo bên người nàng để bổ sung linh lực gần như cạn kiệt.
Lăng Cửu Xuyên cũng vậy.
Giờ phút này nàng mới thực sự cảm nhận được sự thần kỳ của cốt linh, nó chẳng khác nào một trạm bổ sung linh lực di động, từng chút từng chút một đổ lại linh lực đã hao tổn trong cơ thể nàng, dẫu cho thần hồn đau nhức như bị xé toạc, cũng không đến nỗi hoàn toàn mất năng lực phản kháng.
Trời cao có đức hiếu sinh.
Nàng thừa nhận điều đó.
Lăng Hư Chân Nhân cũng đã nhận ra điều dị thường nơi Lăng Cửu Xuyên. Hắn vốn rất tự tin với tu vi của mình, cũng hiểu rõ uy lực của Thất Sát Phan. Lăng Cửu Xuyên có thể phá hủy được nó, ắt phải tiêu hao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823879/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.