Lăng Cửu Xuyên nhìn đạo nhân trước mặt, người nọ khoác đạo bào tử kim, tóc râu bạc trắng, song dung mạo chỉ tầm hơn bốn mươi. Trong lòng nàng, phẫn hận như ngọn lửa dữ dội bừng bừng trỗi dậy, đôi mắt dần ửng đỏ, trong đầu không khỏi hiện lên một màn kinh hãi.
Chính kẻ trước mặt này, lấy thuật ngưng nơi đầu ngón, hóa thành lưỡi dao sắc bén, sống sờ sờ mà rạch mở bụng nàng, lại dùng linh lực bao phủ bàn tay, cứng rắn móc ra khúc xương trắng muốt phát ra linh khí nhàn nhạt ấy từ cơ thể nàng.
Sắc mặt hắn không biểu cảm, tựa như binh khí băng lãnh vô tình, đối đãi nàng chẳng khác chi một xác chết không chút sinh khí, mặc nàng hoảng loạn tuyệt vọng, vẫn giữ dáng vẻ ngạo nghễ, đó chính là sự kiêu ngạo và khinh miệt vốn có của cường giả.
Hừ, khinh miệt sao!
Ánh mắt Lăng Cửu Xuyên lạnh lẽo, sắc như đao.
Lăng Hư Chân Nhân, một trong năm người đứng đầu nhà họ Vinh, cũng là một trong hai người duy nhất trong đạo môn đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, hắn nhất định phải chết trong tay nàng, mới có thể tế hồn người đã khuất.
Lăng Hư Chân Nhân nhận lệnh đến nơi này tra xét chân tướng cái chết của Chính Dương Tử và xem thử có lưu lại hồn phách nào hay không, nhưng không ngờ, vừa bước vào phủ Nhậm, liền trông thấy Lăng Cửu Xuyên.
Không, nữ tử này đã sớm chết dưới tay hắn và Chính Dương Tử, kẻ hiện tại chiếm giữ thân thể này, không rõ là cô hồn dã quỷ nơi phương nào, lúc hắn tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823877/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.