Lăng Cửu Xuyên nhìn gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Thôi thị, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp.
Sự tình đến nước này, rất nhiều điều đã dần trở nên sáng tỏ—người quên đi tiền trần như nàng, e rằng mới chính là cốt nhục chân chính của Thôi thị. Thế nhưng, kết cục lại là dùng thân thể của kẻ bị tráo đổi mà hoàn hồn, loại nghiệt duyên này, thật chẳng biết nên nói gì mới phải.
Dù bà là mẫu thân ruột của nàng đi chăng nữa, Lăng Cửu Xuyên cũng chẳng thể nào sinh ra tình cảm thân thiết máu mủ, vì nàng chưa từng có thứ tình cảm đó, cũng chẳng hiểu được.
Cái gọi là “sinh ân”, nhiều khi cũng chẳng to lớn gì như trời đất bao la.
Chẳng qua là lúc này nhìn thấy bà như thế, cảm thấy có chút đáng thương, cũng đáng buồn và đáng tiếc.
“Ngươi nói xem, ta có nên sớm nhắn nhủ trước với họ một tiếng rồi mới để Tả Dẫn hành động không? Đột ngột nổ ra như thế, lại khiến ta có vẻ không chu toàn.” Lăng Cửu Xuyên vừa nói, vừa hỏi Tướng Xích.
Tướng Xích nhảy lên lòng nàng, nói:
“Dù là đưa đầu ra hay rụt đầu lại thì đều là một đao, thế gian sự nào có chuyện gì vẹn toàn? Nếu người nào cũng không chịu được sóng gió, cứ phải để ngươi chu toàn mọi bề, thì có nhận thân cũng bằng không.”
“Sức khỏe của bà ấy, rất phiền toái.” Lăng Cửu Xuyên nhàn nhạt nói, “Toàn là tự mình ép thành như vậy.”
Tướng Xích nhìn Thôi thị, nói:
“Vạn sự đều do mệnh. Nói khó nghe một chút, chi bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823865/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.