Tiểu tư thân cận của Trấn Bắc Hầu tên gọi Kim Khang, lúc này đang nhìn chằm chằm vào Hầu gia nhà mình, trong mắt hắn hiện rõ vẻ kinh hoảng cùng khiếp sợ, thậm chí còn nặng nề hơn cả tin tức truyền ra bên ngoài.
Đặc biệt là khi thấy vết máu đen lan rộng trên khuôn mặt Hầu gia, Kim Khang càng thêm thất sắc, sắc mặt trắng bệch, vội vàng tiến lên, nói:
“Hầu Gia, người làm sao vậy? Nô tài lập tức đi mời phủ y đến!”
Nói đoạn, hắn vội vã chạy ra ngoài.
Trấn Bắc Hầu ôm lấy lồng ngực đang đập loạn, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, đau đớn như muốn nứt ra, loại đau đớn ấy, lại khiến hắn nhớ đến cơn ác mộng đêm qua, chân thực vô cùng.
Hắn thậm chí đã triệu hồi Kim Giáp Cổ.
Nhưng rốt cuộc chỉ là một giấc mộng, sao có thể khiến hắn thần trí rối loạn, toàn thân vô lực? Trấn Bắc Hầu chỉ cảm thấy khí lực toàn thân như bị rút cạn, mềm nhũn, không tài nào vận sức được, áo trong cũng đã ướt đẫm, dính sát vào người, lạnh lẽo vô cùng.
Kim Khang rất nhanh quay lại, đỡ lấy hắn:
“Hầu gia, phủ y lập tức tới ngay, người…”
Hắn nhìn thấy mái tóc hai bên thái dương của Hầu gia bỗng chốc điểm bạc, dung nhan như đã già thêm mười tuổi, không khỏi kinh hãi: sao chỉ qua một đêm, Hầu gia lại trở thành bộ dạng này?
Trấn Bắc Hầu phát hiện thần sắc khác thường của hắn, trầm giọng hỏi:
“Sao vậy?”
Kim Khang không dám hé miệng.
Trấn Bắc Hầu nhíu mày, gắng sức đẩy hắn ra, bước xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823863/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.