Vào đến phủ Âu, liền có người nhà họ Âu dẫn đường cho một đoàn người của Lăng Cửu Xuyên tiến thẳng đến linh đường. Chỉ là những người bên cạnh Lăng Cửu Xuyên như Lại bộ Thị lang Tằng Tế Xuyên, sơn trưởng Thư viện Lộc Ninh là Tiết sư, cùng đại gia thư họa đồng tộc Âu – Âu Lạc Trung, đều đang trò chuyện cùng nàng, khiến người ta bất giác liếc mắt nhìn nàng nhiều lần.
Nữ nhi nhà họ Lăng kia, sao lại khiến mấy vị đại nhân này nhìn bằng ánh mắt như nhìn vãn bối vậy? Ngược lại, Khai Bình Hầu Lăng Chính Bình thì lại trông chẳng khác nào một kẻ tùy tùng nhỏ.
Đến linh đường, người nhà họ Triệu thấy bọn họ liền bước đến chào hỏi, khiến bầu không khí càng thêm quái lạ.
Lăng Cửu Xuyên mắt không liếc ngang, lùi một bước, theo sát bên cạnh Lăng Chính Bình bước vào linh đường. Cảm nhận được âm khí trong linh đường, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khẽ thở dài.
Quả nhiên, người vẫn chưa đi.
Chẳng lẽ là đã đoán chắc nàng sẽ đến?
Lăng Cửu Xuyên nhón lấy ba nén hương, bước đến trước linh cữu của Âu viện chính, dâng hương bái ba lạy rồi cắm hương vào lư hương. Sau đó quay sang người con trưởng mặc đồ tang bên cạnh nói: “Ta muốn tụng một bài vãng sinh kinh cho Âu viện chính.”
Trưởng tử nhà họ Âu sững người, Tằng Tế Xuyên cùng những người khác cũng thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh liền có người đưa đến một tấm bồ đoàn.
Lăng Cửu Xuyên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tháo chiếc Đế Chung bên hông xuống, đạo ý tụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823803/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.