“Có ta ở đây, ngài sẽ không mù!”
Một câu nói vừa ngông cuồng vừa bá đạo đến lạ thường. Bao nhiêu ngự y đều lắc đầu bó tay, dù có biết phương pháp điều trị cũng chẳng dám đảm bảo rằng “chỉ cần ta còn, ngài sẽ không mù.”
Ai cũng hiểu đôi mắt quan trọng thế nào, mà người làm thầy thuốc, rất nhiều khi luôn có đủ loại e dè, dù là Âu viện chính – người từng trị khỏi Thanh manh – cũng không dám chắc sẽ chữa được dứt điểm, huống chi những người khác.
Ngay cả danh y hay lang trung dân gian cũng thường giữ lại đường lui, không bao giờ dám nói hết lời.
Thế mà Lăng Cửu Xuyên – cô nương còn nhỏ tuổi như thế – lại dám mạnh miệng đến vậy.
Tằng Tế Xuyên từ nhỏ đã xuất thân phú quý, cũng từng là công tử kiêu ngạo lẫm liệt một thời. Nghe câu đó, ông không khỏi thầm nhủ trong lòng: Khẩu khí thật lớn, ngươi dựa vào đâu? Nhưng điều đáng xấu hổ là — chỉ với câu nói đó, trong lòng ông lại dâng lên một tia kích động, tim đập thình thịch, không sao bình tĩnh nổi.
Tuy nghe có vẻ hoang đường, nhưng lỡ đâu là thật thì sao?
Tằng Tế Xuyên vẫn rất sẵn lòng tin rằng thế gian có tồn tại những kẻ kỳ tài, chẳng qua ông chưa từng gặp được mà thôi, như cô nương gầy guộc đứng trước mặt ông đây.
Thực ra nếu Tằng Tế Xuyên có thể nhìn rõ, thấy được sắc mặt Lăng Cửu Xuyên lúc này thì chỉ e càng thấy nàng không đáng tin hơn — thân hình mảnh khảnh, sắc mặt tái nhợt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823777/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.