Ngay trước mắt mình có kẻ giở trò hại người, Lăng Cửu Xuyên sắc mặt tối sầm. Đường Bá Phân bị gãy chân vốn là tự chuốc lấy báo ứng, nhưng không có nghĩa kẻ khác có thể ngang nhiên ra tay hãm hại hắn.
Lăng Cửu Xuyên liếc mắt nhìn thấy tên đại phu kia đang “nối xương”, rõ ràng đang dùng thủ pháp đặc biệt cố tình bẻ gãy xương chân của Đường Bá Phân thêm lần nữa. Một khi xương bị gãy lần hai, cho dù có được nắn lại, sau này khi đi đứng tất sẽ tập tễnh, thành kẻ què.
Đường Bá Phân vốn là cử tử, nếu thành phế nhân, còn thi thố gì, mà chức thế tử cũng e rằng chẳng còn cơ hội.
Ánh mắt Lăng Cửu Xuyên lướt qua Đường Bá Hoằng, thấy con ngươi hắn co rút, thần sắc bối rối, ánh nhìn tránh né, nàng liền thầm cười lạnh trong lòng.
Tên đại phu kia, bất ngờ bị quát lớn một tiếng, vốn đã có tật giật mình, mặt mày trắng bệch, quay đầu nhìn lại, thấy chỉ là một tiểu cô nương còn nhỏ tuổi hơn cả con gái mình, liền sa sầm mặt, giận dữ nói: “Lúc ta đang nối xương, ai cho phép chen ngang? Nếu khiến tay ta lỡ sai, nối nhầm chỗ, xương lành không được, thì ai gánh hậu quả?”
Hắn hất tay buông ra, nói: “Không cần ta – Lý tật cước – chữa thì mời cao nhân khác, tránh làm hỏng danh tiếng tổ truyền của nhà họ Lý ta.”
Nói rồi làm bộ đứng dậy rời đi, Đường Bá Hoằng vội tiến lên cản lại: “Lý tật cước, ai chẳng biết quý phủ các người là danh y truyền đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823773/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.