Tống nương tử cuối cùng vẫn không thể tận tay tiêu thi thể thành tro bụi. Khi bọn họ tới nơi, thi thể La Thiền đã sớm bị lũ chó hoang ở bãi tha ma gặm đến nát bấy, chỉ dựa vào nửa bên mặt còn sót lại mới nhận ra được nàng.
Dẫu là vậy, Tống nương tử vẫn dùng cành liễu làm roi, như hóa điên mà quất lên tàn thi ấy, vừa đánh vừa mắng, tiếng khóc giận dữ và bi thương vang vọng khắp khu rừng.
Lăng Cửu Xuyên lạnh lùng đứng một bên, nhìn thi thể kia, ngón tay siết chặt lại. Nàng nhớ tới chính thân thể mình, vài tháng trước cũng từng nằm tại bãi tha ma này, bị lũ chó hoang nhìn chòng chọc chực xé xác.
Nàng bước ra khỏi rừng âm u, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố dùng ánh dương rọi lên để xua tan khí đen và sát khí trong lòng.
Tiếng khóc của Tống nương tử dần nhỏ lại, cho đến khi hoàn toàn tắt hẳn, phía sau mới truyền đến tiếng bước chân.
Lăng Cửu Xuyên hơi quay đầu lại, đốt một đạo phù trừ âm trừ sát dán lên người nàng, chẳng nói lời dư thừa, chỉ thốt hai chữ: “Đi thôi.”
Tống nương tử lặng lẽ theo sau, bước chân nhẹ nhàng.
Khi trở về thành, đã là giờ Thân hai khắc, Lăng Cửu Xuyên đưa Tống nương tử về lại Vạn Sự Phổ, thì bị Phục Kỳ gọi lại, nói rằng Linh Vu muốn gặp nàng.
Lăng Cửu Xuyên nhíu mày, vẫn bước đến phòng chất củi.
Vừa mở cửa phòng, một luồng ác khí xộc tới, tanh hôi mùi máu, lại lẫn cả mùi thối rữa.
Linh Vu ngã nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823751/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.