Lăng Cửu Xuyên ngã vật xuống đất, thở dốc cũng không dám mạnh, nghe tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ viện ngoài, khóe môi nàng nhếch lên, giơ đôi tay run rẩy lên.
Trận chiến này, nàng lại thắng rồi.
protected text
Rắc.
Đột nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên, mí mắt nàng giật mạnh, mở bừng mắt ra — có mảnh ngói rơi thẳng xuống, góc nhọn đó nhắm thẳng vào mắt nàng, xà nhà cũng bắt đầu nghiêng ngả sụp đổ.
Lăng Cửu Xuyên lăn người tránh thoát mảnh ngói ấy.
Xong rồi, ngôi nhà này sắp sập rồi!
Nàng dốc hết chút sức lực cuối cùng, thi triển một thuật di hình hoán ảnh, lăn lộn bò ra khỏi phòng.
Gần như chân nàng vừa bước ra, thì ngôi nhà phía sau đã hoàn toàn sụp đổ, ầm một tiếng vang trời, gây nên chấn động lớn.
Ngay khi thiên lôi giáng xuống, đã có hàng xóm khoác áo dậy xem — còn chưa tới tiết Kinh Trập mà sấm sét lớn đến vậy, thật quá lạ thường, nên vội ra ngoài xem xét.
Giờ lại một tiếng nổ lớn nữa.
Thế là trái phải xung quanh đều chạy ra xem, liền thấy nhà họ Tống đã sụp, bụi đất cuồn cuộn, không ít người ngây người tại chỗ, nghĩ đến việc mẫu tử Tống nương tử vẫn còn ở trong đó, liền ùa tới.
Song, bọn họ lại không tài nào tìm được cửa ra vào.
Thật quá tà môn!
Nghĩ đến bao chuyện xui rủi liên tiếp xảy ra với nhà họ Tống trong năm qua, lòng người càng thêm sợ hãi, vừa hay lúc ấy binh mã ty tuần phố đi qua, có người liền chạy đến hô lớn: “Đại nhân! Nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823749/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.