Tống nương tử sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Phục Kỳ, rồi lại quay sang nhìn Lăng Cửu Xuyên, trong mắt tràn đầy kinh hoảng.
Lăng Cửu Xuyên đỡ lấy nàng ta, lấy ra một lọ thuốc, đổ ra một viên đan dược đưa vào miệng nàng ta nuốt xuống, dịu giọng nói:
“Vừa rồi đắc tội. Oán niệm của người sống còn mạnh hơn oán khí của quỷ, nếu để nó tụ lại thành hình, ngươi sẽ bị chính mình phản phệ. Một khi thân tử, ắt thành hung lệ oán quỷ, chẳng phân thân thích. Chi bằng giữ lại tính mệnh, hảo hảo mà chăm sóc nữ nhi của ngươi.”
Lệ tuôn không ngớt từ khóe mắt Tống nương tử, nàng ta nắm chặt cổ tay nàng như bắt được cọng rơm cứu mạng:
“Tiên trưởng, ta còn có thể chăm sóc con bé sao? Nó có vì ta mà chết theo không?”
“Đã tìm đến Vạn Sự Phổ, ắt có thể giải ưu sầu.” Giọng Lăng Cửu Xuyên vẫn lãnh đạm, nhưng rơi vào tai Tống nương tử lại như một ngọn lửa nhen nhóm trong lòng, khiến trái tim gần như cạn kiệt sinh khí của nàng ta ấm lại.
Xe la dừng ở đầu ngõ nơi nhà Tống nương tử, hai người xuống xe đi bộ vào trong. Trên đường, gặp một hàng xóm đang bước ra ngoài, vừa thấy nàng ta liền biến sắc, phịch một tiếng đóng sầm cửa, bên trong còn vọng ra tiếng rủa xả.
Tống nương tử dường như đã quen, chỉ cười khổ:
“Từ sau khi năm ngoái nhà ta liên tiếp có người chết, mọi người liền coi ta là kẻ không may, đuổi bọn ta rời khỏi nơi này, sợ ảnh hưởng đến sự bình yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823740/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.