Lăng Cửu Xuyên chọn một khúc gỗ long não dài chừng một thước. Vật ấy không lớn, nàng tự mình ôm lấy, còn thuận miệng hỏi lão chưởng quầy vừa rồi cô nương kia đã mua gì? Chủ tiệm họ Trình, nghe vậy thở dài một hơi, nói:
“Nàng ấy à, đặt một khối đại liễu mộc, dùng để đóng quan tài, bảo ta mang đến tiệm quan tài nhà Phùng thị. Vị nương tử nhà họ Tống này cũng thật đáng thương, có tay nghề thêu thùa bậc nhất, từng thêu một bức Quan Âm tượng bằng kỹ pháp song diện thêu, nghe nói sống động như thật, từ ái linh động, đến mức được quý nhân đưa vào cung, được người cung phụng.”
Lão Trình thở dài:
“Nàng ấy có bản lĩnh, dựa vào tay nghề thêu kia mà nuôi được một vị cử nhân, đang trong lúc chuẩn bị làm phu nhân tân tiến sĩ, hưởng phúc nhân sinh. Nào ngờ thiên ý khó lường, bất hạnh ập đến, vị cử nhân họ Tống ấy đột ngột qua đời, từ đó vận hạn liên miên, trượng phu chết, phụ mẫu chồng cũng chết, ngay cả con mèo trong nhà cũng không thoát nạn, giống như sao cô tinh hạ thế. Giờ đến cả đứa con gái cũng sắp không xong rồi.”
Nói đoạn, ông lại khẽ than:
“Ấy chết, nếu vậy thì khối liễu mộc kia, quan tài đó đủ dùng cho người trưởng thành cơ mà.”
Trong lòng Lăng Cửu Xuyên thoáng lạnh.
Quan tài người lớn… tử khí quanh người nàng ấy nặng đến thế, con gái cũng sắp chết… lẽ nào muốn mẫu tử đồng quan?
Lăng Cửu Xuyên không hỏi thêm, ôm khúc gỗ rời khỏi cửa hàng, Phục Kỳ chau mày nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823725/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.