Phát giác bản thân e rằng đã rước về một vị sát tinh, Tướng Xích hoảng loạn vô cùng. Chuyện cương thi còn chưa trôi qua được một tháng, hơi thở còn chưa kịp ổn định, nay lại gặp thêm họa lớn, chẳng phải là ép người vào đường chết hay sao!
Tướng Xích kinh hoảng, nhưng Lăng Cửu Xuyên lại vẫn điềm nhiên như thường. Phục Kỳ nhìn nàng, hỏi: “Ngươi không sợ sao?”
Lăng Cửu Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Còn chưa xác thực có đúng như lời chúng ta đoán hay không. Chỉ dựa vào một tấm địa đồ, sao có thể nhìn ra chân tướng? Nếu vậy thì ta sợ cái gì? Dù cho thật sự là dùng thành làm trận, dùng trận giam hồn, thì cũng là kẻ khác làm ra, ngài chẳng lẽ lại trút giận lên đầu ta?”
“Nhỡ ta thực sự muốn trút giận thì sao?”
Lăng Cửu Xuyên nhe răng cười: “Vậy ngài cứ thử xem?”
Phục Kỳ khẽ vuốt mũi, thầm nhủ nụ cười kia còn đáng sợ hơn cả ta. Bèn nhìn sang tấm địa đồ, trầm giọng nói: “Đúng như lời Bạch Hổ, oan có đầu, nợ có chủ, việc nào ra việc nấy, ta sẽ không làm khó người vô tội. Ngươi cứ yên tâm, ta tuy chẳng phải bậc thánh hiền đạo đức, nhưng cũng biết phân phải trái. Chỉ có một điều, nếu quả thật là trận pháp giam hồn, lại liên quan đến người Đại Đan, thì ngươi sẽ xử trí ra sao?”
Tướng Xích cũng đưa mắt nhìn sang, đúng vậy, Lăng Cửu Xuyên từng nói, bày ra trận pháp lớn đến thế không phải vì báo thù, mà là có mưu đồ to lớn hơn. Nếu có dính líu đến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823704/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.