Sau khi bàn bạc cùng Phương Thái phó và Tiết sư phụ về chuyện của Phục Kỳ, Lăng Cửu Xuyên cũng không định nán lại lâu. Những tư liệu họ tìm được cần xem xét, nhưng thực địa, nàng cũng phải thân chinh một chuyến. Bởi lẽ những gì ghi chép trong sách, đều là do người cầm bút dựa theo ý chí của bề trên mà viết ra. Chỉ khi đặt chân đến di tích cũ, tận mắt quan sát, mới có thể giải được bí ẩn vì sao Phục Kỳ và ba ngàn Phục gia quân lại bị giam cầm trong ngày dùng thân giữ thành ấy.
Chuyện đã xong, Lăng Cửu Xuyên toan cáo từ, nhưng lại chợt nhớ đến sự việc tại thư cục, bèn tiện miệng hỏi thêm:
“Tiết sư phụ, vị Liễu Phong tiên sinh kia, diện mạo trông ra sao?”
Tiết sư phụ ngẩn người, đáp:
“Có thể trông ra sao? Hai mắt một miệng, dáng dấp cũng không bằng lão phu.”
Khóe miệng Lăng Cửu Xuyên giật nhẹ, rồi như nghĩ đến điều gì, nàng lấy hồn phách bị khuyết kia từ Tiểu Cửu Tháp ra.
Phương Thái phó và Tiết sư phụ: “!”
Hay thật đấy, một hồn ma là cổ tướng quân, giờ lại thêm một kẻ nữa — tiểu cô nương này đeo quỷ bên mình, chẳng lẽ muốn nuôi một đội quân âm binh? Nhưng nhìn y phục của người này, lại không giống phong cách quá cổ xưa, dường như chỉ là của khoảng hai ba chục năm trước.
“Ta nhặt được hắn ở Đức Thắng thư cục, nhờ hai vị nhìn xem, có nhận ra người này không?” — Lăng Cửu Xuyên nâng đầu hồn phách ấy lên, để lộ gương mặt mờ mịt, ngơ ngác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823702/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.