Lăng Cửu Xuyên đang lật giở địa chí thì nghe tiếng Phục Kỳ, thoáng sững người:
“Có quỷ?”
Ở đâu? Nàng sao lại không cảm nhận được? Nàng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn quanh một lượt, đâu có bóng dáng quỷ nào?
“Là quyển sách trong tay tên thư sinh kia.” Phục Kỳ chỉ nàng nhìn về phía trước giá sách. Có một thư sinh đang đứng đó, tay cầm một quyển sách, kiễng chân lắng nghe Tiết sư phụ “giảng bài”.
Bìa sách kia quen mắt vô cùng – chẳng phải chính là bộ sách của Liễu Phong mà nàng vừa đọc đó sao?
Quả nhiên có một luồng âm khí yếu ớt đang tản mát từ quyển sách ấy. Trên bề mặt sách, một linh hồn lờ mờ, mỏng như khói sương, gần như sắp hồn phi phách tán.
Nàng đứng dậy, bước lại gần, nhẹ nhàng vỗ vào tay người kia, nói khẽ:
“Quyển sách này, đưa ta.”
Thư sinh kia đang chăm chú nghe Tiết sư phụ giảng, bất ngờ bị ngắt lời thì giận lắm, quay đầu định quát mắng, nhưng khi nhìn thấy chỉ là một tiểu cô nương gầy yếu, đôi mắt đen tuyền như mực đặc, liền đỏ mặt lên, theo bản năng đưa sách cho nàng.
“Đa tạ.” Lăng Cửu Xuyên nhận lấy rồi quay lại chỗ cũ, mở sách ra, hồn phách yếu ớt kia đang cuộn tròn nơi trang sách trạng nguyên quyển.
Là một thư sinh, nhìn y phục thì không giống kiểu hiện tại, có phần cũ kỹ, tựa hồ đã là trang phục của mấy thập niên về trước.
“Ngươi là ai?” Lăng Cửu Xuyên nhẹ giọng hỏi.
Hồn phách thư sinh kia như không nghe thấy, khí tức hư nhược đến cực điểm, biểu lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823699/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.