Lăng Cửu Xuyên trước tiên lấy bài vị của Tòng Biện xuống, trên đó chỉ ghi năm sinh, không rõ ngày tháng, riêng năm mất thì ghi rất chi tiết.
“Người chưa chết, lại đã lập minh bài, đúng là biết ‘giữ lễ’.” Nàng châm chọc nói.
A Phiêu ở một bên đang giở tộc phổ họ Tòng, trầm giọng bảo: “Tộc phổ cũng không ghi rõ ràng, hơi phiền phức.”
Lăng Cửu Xuyên không vì vậy mà nản lòng: “Sự tại nhân vi, thật sự không biết tứ trụ bát tự, cũng không phải là không giết được, có thể dẫn thần phạt.”
A Phiêu hơi bất ngờ: “Dẫn thần phạt?”
“Cũng giống như dẫn thiên hỏa, lão ta làm bao chuyện ác, tự có nhân quả báo ứng. Người không biết, nhưng trời đất biết. Chưa báo ứng, chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi. Không có bát tự, không thể dùng pháp khí hay pháp thuật để tru diệt, nhưng có thể thỉnh thần giáng phạt.” Lăng Cửu Xuyên nói: “Chỉ là thỉnh thần, chưa chắc một lần đã thỉnh được.”
Đây là điều nàng nghe được khi dưỡng hồn ngộ đạo mấy hôm trước, lúc Mộc Ngư từng kể rằng La Lặc pháp sư từng thỉnh thần giáng thế diệt tà. Nàng còn tra cả pháp quyết thỉnh thần, chỉ là phương pháp ấy có phần hung hiểm.
Thỉnh thần nhập thân, nếu thân thể không chịu nổi, có thể bị hủy hoại.
A Phiêu liếc nhìn nàng: “Ngươi biết không ít nhỉ. Này, kiếp trước của ngươi là vị ẩn thế cao nhân nào đấy? Sao ta chẳng biết tí gì? Chẳng lẽ ngươi là lão quái vật còn già hơn cả ta?”
“Ừm hửm, sau này nhớ biết điều mà kính lão đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823667/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.