Lúc Lăng Cửu Xuyên mở mắt, đập vào mắt là màn trướng hoàn toàn xa lạ, nàng giật mình, vừa định gượng dậy thì trước mắt tối sầm, đầu óc ong ong, cả người tựa như bị tảng đá nghiền nát, không chỗ nào không đau.
Nàng không nhịn được bật lên một tiếng rên rỉ, gương mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay chẳng còn chút huyết sắc, trắng bệch khiến người chẳng nỡ nhìn.
Đau quá.
Thân thể đau, thần hồn còn đau dữ dội hơn, đau đến mức thân thể run rẩy từng hồi, ngón tay nhấc lên cũng không còn chút sức.
“Ngươi tỉnh rồi?” Giọng A Phiêu truyền tới từ phía bên phải.
Lăng Cửu Xuyên quay đầu, liền đối diện một đôi mắt quỷ đỏ au đầy dò xét pha lẫn hiếu kỳ, lông mày khẽ chau.
“Ngươi thật còn điên hơn ta tưởng. Hồn phách chẳng đủ mà cũng dám đi nhìn trộm thiên cơ, không bị hồn phi phách tán đã là tích được đại đức rồi.” A Phiêu hừ khẽ, không có đại đức thì làm sao có chủ tử hộ pháp cho nàng? Lăng Cửu Xuyên không đáp, nhắm mắt gọi Tướng Xích trong linh đài.
Linh thức của Tướng Xích cuộn mình ở một góc, trông chẳng khác gì tự kỷ, lúc nàng gọi, cái đuôi cũng chỉ uể oải phất nhẹ một cái.
Sao thế này?
Thấy nó không lên tiếng, nàng cũng mặc, bản thân bị thiên phạt phản phệ nặng nề, chẳng hơi đâu bận tâm đến nó nữa. Đợi đến khi đầu đỡ choáng váng mới cố gắng chống đỡ ngồi dậy, mặt trắng bệch hỏi A Phiêu: “Kết quả ta bói được đâu?”
A Phiêu lôi từ trong tay áo ra tờ giấy nàng từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823656/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.