Thông Thiên Các vốn đầy đủ trận bàn bát quái, cỏ thi cùng vật dụng bói toán khác. A Phiêu thậm chí còn đặc biệt bố trí riêng cho nàng một tịnh thất đoán mệnh trên tầng cao nhất, nơi góc mái treo lủng lẳng những chiếc chuông đồng cổ chiêu phong, trong phòng đặt một ngọn đăng cổ Chu Tước bằng đồng xanh, miệng Chu Tước ngậm một chiếc linh ngọc.
Trên chiếc án dài bằng ngọc, bày sẵn trận bàn bát quái; bên cạnh, có một ống ngọc dài, trong đó cắm năm mươi cọng cỏ thi, sắp xếp chỉnh tề.
Lăng Cửu Xuyên rút một cọng ra, cảm nhận được linh khí lưu chuyển trong đó. Nhìn kỹ, cỏ thi tinh tế tròn trịa, sáng bóng như phát lạnh, còn tỏa ra một mùi trầm hương nhè nhẹ, rõ ràng đã được cất giữ nhiều năm và thường xuyên được người mân mê. Nàng không khỏi kinh ngạc nhìn về phía A Phiêu:
protected text
A Phiêu tự đắc ngẩng cao đầu:
“Thông Thiên Các không có thứ tầm thường. Cỏ thi này còn lâu đời hơn cả mệnh của lão quỷ ta. Trên trăm năm tuổi, từng được ngâm trong trầm hương thượng đẳng, lại còn được cúng tế trước tượng Đạo Tổ, lần này ngươi lời to rồi.”
Lăng Cửu Xuyên không nói, chỉ vuốt ve cọng cỏ, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác quen thuộc khó nói.
A Phiêu nhìn nàng trầm tư, nói:
“Huyền tộc tuy không ra gì, nhưng người đông, lại có chút gia sản, trong đó vẫn có vài người đạo hạnh không tệ. Nếu hợp lực giữa các tộc, nhất định sẽ tra ra được tung tích yêu tà. Ngươi chẳng cần lấy thân mình mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823654/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.