Lăng Cửu Xuyên bước vào tháp, đến lúc trở ra thì trời đã quá giờ dùng điểm tâm, mãi đến khi nghe Trình ma ma đến thỉnh, nàng mới bằng lòng ra ngoài.
Tiểu Cửu Tháp đối với nàng chẳng khác nào linh dược cứu mạng, lại tựa như một bảo khí linh tháp di động, nhờ có nó, nàng có thể tùy thời tiến vào tháp để dưỡng hồn tàn, lại còn có thể tham ngộ kỳ trân mà La Lặc pháp sư lưu lại.
Không sai, là hồn tàn.
Chính khi nàng dưỡng hồn và tham ngộ trong tháp, chợt nhớ đến lời chúc ban đầu pháp sư đặt tay lên đỉnh đầu nàng: “Tàn hồn cũng có thể niết bàn.”
Tàn hồn, chẳng phải chính là nàng sao? Hồn phách đã từng tan vỡ, nàng làm thế nào từng chút một tu hồi lại nhị hồn ngũ phách nơi địa phủ?
Lăng Cửu Xuyên nhìn đôi bàn tay mình, khẽ mím môi. Nàng dường như đã quên rất nhiều chuyện.
“Cô nương?” Trình ma ma đẩy cửa bước vào, nói: “Kiến Lan bảo rằng đêm qua cô nương bị lạnh, uống thuốc mới ngủ sâu như thế. Có cần mời tăng y đến bắt mạch không? Bên phủ Bùi gia cũng có nữ y.”
Lăng Cửu Xuyên đáp: “Ma ma quên rồi sao, ta cũng biết y thuật, giờ đã đỡ nhiều rồi.”
Trình ma ma liền lấy chiếc áo khoác dày bên cạnh phủ lên người nàng, cẩn thận xem sắc mặt, gật đầu nói: “Sắc mặt không tệ. Bên Thẩm gia phu nhân đến, muốn gặp cô nương, lão nô mới đến xem người đã tỉnh chưa.”
Nhà Thẩm Thanh Hà ba người đến, vừa dò hỏi được thiền viện của họ liền trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823636/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.