Lăng Cửu Xuyên liếc nhìn xác khô dưới đất, mày nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra, khẽ thở dài một tiếng.
Diêm Vương quả thực là kẻ giữ chữ tín, đã định nàng chết canh ba thì không thể sống đến canh năm, chậm một khắc cũng không cho phép.
“Sao có thể như vậy?” Cung Tứ vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào xác khô dưới đất, đồng tử co rút, dường như vẫn không dám tin, rút hỏa trích tử châm lửa đốt một cành khô, đưa tới trước mặt thi thể, soi rõ khuôn diện của nàng, theo bản năng nhìn sang Lăng Cửu Xuyên.
Thiện Cung cùng những người khác cũng theo ánh mắt hắn nhìn qua, sắc mặt trầm xuống, lại giương kiếm chỉ vào Lăng Cửu Xuyên: “Yêu nữ, có phải là ngươi hạ thủ?”
Lăng Cửu Xuyên chau mày, nhìn sang Cung Tứ: “Người Huyền tộc các ngươi đều như thế cả sao? Không phân trắng đen, cứ gặp ai là nghi yêu nghiệt?”
Cung Tứ đứng dậy, đè kiếm của Thiện Cung xuống, nói: “Thiện Cung, không phải nàng.”
“Không phải nàng? Một tiểu cô nương nửa đêm canh ba mò tới hậu sơn này để làm gì?” Thiện Cung đầy nghi hoặc, thực sự là thời điểm và địa điểm Lăng Cửu Xuyên xuất hiện đều quá trùng hợp, lại đúng lúc xảy ra chuyện như vậy.
Không phải hắn cố ý nhằm vào Lăng Cửu Xuyên, nhưng cứ thử ra ngoài hỏi một trăm người, e rằng một trăm lẻ một người đều thấy khả nghi. Một thiếu nữ mảnh mai như vậy lại dám đến nơi rừng núi âm u thế này, rồi còn vướng vào một vụ án mạng rợn người, thử hỏi ai mà chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823633/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.