Rời khỏi thiền thất của Trang Toàn Hải, Lăng Cửu Xuyên liền dặn dò tỳ nữ:
“Bảo hộ vệ trong phủ đưa bọn họ về kinh.”
Tỳ nữ khom người lĩnh mệnh.
Kiến Lan theo nàng về lại thiền viện, thấp giọng nói:
“Cô nương, vừa rồi nô tỳ đòi tiền gieo quẻ… có phải quá phận rồi không?”
“Sao lại thế? Ngươi làm rất tốt. Có điều, ngươi biết ‘ngũ tệ tam khuyết’ từ đâu? Lén xem đạo kinh rồi phải không?” Lăng Cửu Xuyên nhướn mày.
Kiến Lan đỏ mặt:
“Cũng không hẳn là lén, chỉ là trước kia mỗi lần ra ngoài gặp mấy vị âm dương tiên sinh đều thấy họ lấy tiền cả. Sau này rảnh rỗi, nô tỳ có xem qua đạo kinh, quả thực có nói đến ‘ngũ tệ tam khuyết’. Cô nương vì họ mà chiêm đoán thiên cơ, lấy chút tiền gieo quẻ cũng là lẽ nên.”
“Vậy mà sao ngươi chỉ lấy ít như vậy?”
Kiến Lan đáp:
“Nô tỳ thấy bà lão đó nhà tan cửa nát, khắp nơi đều cần dùng bạc, nên… chỉ lấy chút tượng trưng. Không đủ ư?”
“Không sao, một văn tiền cũng được.” Lăng Cửu Xuyên nhìn mấy đồng tiền trong tay nàng, lại truy hỏi:
“Vậy tiền gieo quẻ, tức là tiền dính thiên cơ nhân quả, nên dùng ra sao để hóa giải phần nhân quả ta gánh lấy?”
Kiến Lan thoáng ngẩn ra, nghe xa xa có tiếng gõ mõ tụng kinh của tăng nhân, liền dè dặt đáp:
“Nô tỳ… dâng một phần tiền hương dầu, được chăng?”
Lăng Cửu Xuyên khẽ mỉm cười, gật đầu:
“Rất tốt. Sau này nhất định ngươi sẽ có phúc báo.”
Kiến Lan nghe vậy vừa thẹn thùng vừa vui vẻ, nói:
“Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823624/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.