Tuy tình cờ gặp được Phí lão phu nhân, nhưng Thôi thị cũng không vội hàn huyên, mà trước tiên dẫn Lăng Cửu Xuyên đi thắp đèn trường minh cho Lăng Chính Phạm.
Mỗi năm đến ngày này, bà đều tự mình đến đây. Năm nay lại mang theo Lăng Cửu Xuyên, lòng Thôi thị ngổn ngang trăm mối, đặc biệt là trong đầu cứ văng vẳng lời của Phí lão phu nhân – “nhìn nàng cứ như nhìn thấy phụ thân nàng vậy.”
Phải rồi, từ sau khi Lăng Cửu Xuyên trở về, bà ngày càng thấy được bóng dáng của Lăng Chính Phạm nơi nàng. Vậy thì năm xưa lúc sinh nở, cảnh tượng mình nhìn thấy kia, thật sự chỉ là ảo giác sinh ra từ bi thương quá độ hay sao? Ngực Thôi thị như bị ai bóp nghẹt, bà đưa tay ôm ngực, Trình ma ma thấy vậy vội lấy bình thuốc ra, cho bà một viên đan dược.
Lăng Cửu Xuyên đôi mắt phượng khẽ động, khẽ chạm tay lên khóe mắt mình – thật sự giống đến vậy sao?
Ngay cả vị lão phu nhân mới gặp lần đầu cũng nói nàng giống Lăng Chính Phạm. Vậy, có phải Thôi thị đã sai rồi chăng?
Lúc này tri khách tăng đã chuẩn bị xong đèn dầu cùng các vật cần thiết, dẫn hai người đến trước linh vị của Lăng Chính Phạm, chắp tay niệm Phật, rồi lùi ra hai bước.
Thôi thị bước lên, cầm lấy chiếc đèn mới do tự viện chuẩn bị, dùng khăn tay chấm nước lá bưởi mà Trình ma ma đã dọn sẵn để cẩn thận lau chùi đèn, lại dùng khăn sạch lau khô, sau đó áp lên trán khấn thầm điều gì đó, rồi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823620/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.