Đêm đầu tiên khi đám người Cung Tứ vừa đặt chân tới, được Lăng Chính Bình cùng các thiếu niên trong tộc tiếp đãi rượu thịt, sau đó an bài nghỉ ngơi tại khách viện do Lăng gia chuẩn bị. Về phần Thôi thị cùng mọi người thì chưa vội nói đến chuyện có kẻ đang nhắm vào Lăng gia.
Cung Tứ cảm thấy khó hiểu, liền hỏi Cung Thất: “Cung gia ở Ô Kinh cũng có sản nghiệp, sao phải quấy rầy tại phủ Khai Bình Hầu? Nơi này rốt cuộc là chốn quyền quý, đối với việc tu hành của chúng ta có nhiều bất tiện, mà người lui tới cũng…”
Huyền tộc vốn địa vị cao quý, bọn họ cũng thừa hiểu, nhiều quyền thần công huân đều mong được kết giao. Nếu để người khác biết bọn họ ở lại Lăng gia, không biết sẽ có bao kẻ tìm đủ mọi cách đến tận cửa cầu thân.
Như thế, chẳng những gây phiền hà cho Lăng gia, mà nếu Lăng gia là hạng người giỏi toan tính, e rằng sẽ lợi dụng điểm này, với bọn hắn mà nói, chính là họa vô đơn chí.
Cung Thất nói: “Sư huynh nghĩ nhiều rồi. Người của Cung gia đâu phải muốn bám là bám được. Nếu Lăng gia thực sự có lòng tà, dựa vào chúng ta mà cũng bị tính kế sao?”
Cung Tứ im lặng, lời ấy cũng có lý.
“Ta lưu lại Lăng gia, là vì mẫu thân căn dặn. Mẫu thân và vị Thôi phu nhân kia thuở nhỏ xưng tỷ gọi muội, đau lòng cho hồng nhan tri kỷ tuổi trẻ góa chồng, đơn côi chiếc bóng, lo rằng bà ấy ở Lăng gia bị coi nhẹ, nên đặc biệt phái ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823602/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.