Lăng Cửu Xuyên dù đã thay một bộ y phục mới, khoác thêm một chiếc đại bào tinh tươm, nhưng đôi mắt bị buộc lụa đen, sắc mặt lại trắng bệch quay về phủ, vẫn khiến đám tôi tớ trong phủ kinh hãi không thôi.
Sao chỉ ra ngoài một chuyến, mà Cửu cô nương lại trở nên thảm hại thế này? Gương mặt kia trắng bệch chẳng khác gì tờ giấy, còn đôi mắt kia… chẳng lẽ đã bị mù? Tin tức lập tức lan truyền khắp phủ.
Lăng Chính Bình đang nói chuyện với Thôi thị, nghe vậy thì kinh hãi vô cùng, vội vàng phân phó hạ nhân đi mời phủ y, vẫn cảm thấy chưa đủ, còn phải phái người ra ngoài mời đại phu khác đến.
Sắc mặt Thôi thị cũng đổi khác, trầm giọng nói: “Mỗi lần con bé xuất phủ là lại rước chuyện về, lần này lại gây ra chuyện gì nữa đây?”
Lăng Chính Bình vội đáp: “Đệ muội đừng lo, nó đi Âu phủ, chắc chẳng có chuyện lớn đâu, có khi chỉ là trầy xước đâu đó thôi.”
Lời thì nói vậy, nhưng trong lòng ông lại có phần bất an. Hài tử ấy vốn thể trạng yếu nhược, nếu đến đôi mắt cũng bị mù thì biết làm sao?
Thôi thị đứng bật dậy, nói: “Ta đi xem thử.” Dừng một chút, bà lại mím môi nói: “Chuyện đại ca từng nói, nếu thật sự là tai họa do nó rước về, ta sẽ dẫn nó rời khỏi Hầu phủ, chuyển đến biệt viện trong của hồi môn của ta mà sống.”
Chuyện họ từng bàn đến chính là — nghi ngờ một chuỗi tai ương của Lăng gia gần đây đều do Lăng Cửu Xuyên mà ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823600/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.