Ngày tháng thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã đến ngày hẹn với Âu Miểu Nam để phong ấn Thiên Nhãn, Lăng Cửu Xuyên mang theo một giỏ tre lớn, cùng Kiến Lan lên đường đến Âu phủ.
Còn mấy ngày nữa là đến Tết, khắp nơi đều đang bận rộn chuẩn bị năm mới, vốn không phải lúc tiện cho việc qua lại thăm hỏi. Nhưng Lăng Cửu Xuyên đã định từ trước—cho dù là đêm trừ tịch, nàng cũng nhất định phải đến.
Âu Lạc Trung đích thân ra tận cửa nghênh tiếp, sắc mặt rất đỗi ung dung, thong thả.
Tướng Xích hừ một tiếng: “Xem ra mấy hôm nay hắn chấp nhận chuyện con gái bị mù cũng khá tốt, chẳng có vẻ gì là căm phẫn ngươi cả.”
Nó vừa nói vừa liếc nhìn chiếc giỏ Kiến Lan đeo sau lưng: “Chắc ngươi đã liệu hết cả rồi, nên mới chuẩn bị kỹ càng như thế?”
Lăng Cửu Xuyên không nói gì, chỉ hỏi Âu Lạc Trung: gần đây Âu Miểu Nam thế nào? Âu Lạc Trung lại giữ vẻ thần bí, đáp: “Tự nàng ấy nói với cô nương sẽ rõ.”
Lăng Cửu Xuyên không hỏi thêm, bởi rất nhanh nàng đã thấy Âu Miểu Nam—nàng ta thậm chí không đợi trong phòng mà đích thân ra tận cửa giữa, mặc kệ tiết trời giá lạnh để nghênh đón.
Nàng vận một chiếc hồ cừu đỏ thẫm, quý giá và dày ấm, mái tóc đen búi thành song nha kế, cài trâm hoa ngọc tinh xảo. Đôi mắt phượng xinh đẹp vẫn sáng trong, chỉ là không thể nhìn rõ nhân gian, nhưng thần sắc nàng rất tốt. Khuôn mặt vốn tái nhợt, gầy guộc và hốc hác giờ đã có thêm da thịt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823596/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.