Lời vừa dứt, sắc mặt Tề Hinh Phi suýt chút nữa thì thay đổi, trong lòng dù có tức giận nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài. Dẫu sao vị đạo trưởng trước mặt này, là nàng phải khẩn khoản cầu xin phu quân, hao tốn không ít tiền của mới mời được đến, vậy mà lại bị đứa kế nữ nhạo báng một phen.
Nếu để người ta giận bỏ đi, thì chẳng những đắc tội với vị Thành đạo trưởng này, e rằng ngay cả toàn bộ nhà họ Vinh cũng khó tránh khỏi vạ lây.
Nàng chỉ là con gái một vị quan nhỏ, được gả vào nhà họ Vinh làm chính thất, dù là kế thất thì cũng nhờ vào dung nhan của nàng.
Tề Hinh Phi cười dịu dàng mềm mỏng, nói:
“Đạo trưởng chịu hạ cố đi một chuyến, đã là phúc khí của Vũ Nhi rồi. Dù kết quả ra sao, chúng ta cũng đều phải cúi đầu cảm tạ người.”
Thành đạo trưởng liếc nhìn khuôn mặt nàng một cái, không hổ là người trong lòng của Bát gia, diện mạo này quả thực đáng xem.
Hắn ta nhấc chân bước vào trong, vừa bước qua cửa liền không tự chủ siết chặt thanh kiếm đồng tiền bên hông, quát lớn:
“Yêu nghiệt phương nào, còn không mau hiện hình!”
Hả, thật sự có yêu nghiệt sao? Phụ mẫu nhà họ Tề đồng loạt chạy đến sau lưng Tề Hinh Phi, mặt trắng bệch, bọn họ làm gì có pháp khí bảo mệnh nào đâu.
Sắc mặt Tề Hinh Phi cũng vô cùng khó coi, nhưng nàng cũng không đẩy họ ra, chỉ lo lắng theo sát sau lưng Thành đạo trưởng, răng va lập cập.
Trong phòng lạnh thấu xương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823591/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.