Ồ, Quý Dương huyện chủ sắp không qua khỏi? Chuyện trong dự liệu.
Lăng Cửu Xuyên nhướn mày, vừa định nói điều gì thì chợt nghe thấy ngoài phố vang lên tiếng huyên náo, nàng liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy một cỗ xe ngựa lao nhanh từ đầu phố đến, khí thế ấy, còn vượt xa cả tư thế oai phong mà Quý Dương huyện chủ từng bày ra, thực sự là không ai dám ngăn, dù có người vận áo lông quý giá bị húc ngã giữa đường, đang định mở miệng mắng thì cũng bị ánh mắt từ trên xe quét qua một cái, lập tức nín thinh, không dám hé răng.
Phía sau cỗ xe đó, lại có thêm một chiếc xe càng lớn hơn nữa, cả hai đều treo cùng một gia huy.
“Người của Huyền tộc – họ Vinh đến rồi.” A Phiêu không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh nàng, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào huy hiệu đó, thần sắc lãnh đạm, thậm chí lộ ra vài phần chán ghét.
Lăng Cửu Xuyên ánh mắt lóe lên: “Nhìn ngươi như vậy, hình như hận họ Vinh lắm thì phải? Sao? Họ đào mồ quật mả, đánh xác ngươi à?”
Khóe miệng A Phiêu giật giật, đáp: “Không có chuyện đó.”
“Vậy là từng có ân oán?”
A Phiêu hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Có những kẻ tự xưng chính đạo, chẳng phân phải trái, cứ thấy kẻ chẳng cùng tộc thì liền muốn giết sạch, bọn đạo sĩ thiên sư cũng vậy. Trong mắt họ, phàm là quỷ đều là tà, phải diệt.”
“Xem ra từng bị họ xem như tà vật mà tróc sát rồi.”
A Phiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823588/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.