Lăng Cửu Xuyên dùng kim châm khai thông kinh mạch cho Âu Miểu Nam một lần, để tiện bề điều dưỡng về sau, lại để lại một phương thuốc điều trị, rồi dưới theo sự đưa tiễn của người con thứ nhà họ Âu mới rời đi.
“Chờ hài tử đầy tháng, tất không thể không gửi thiệp mời cho cô nương.” Âu Phách râu ria xồm xoàm, chắp tay cảm tạ Lăng Cửu Xuyên: “Đa tạ cô đã cứu mẫu tử bọn họ một mạng.”
Lăng Cửu Xuyên nói: “Trong nhà đang giữ hiếu, lần này quả thật có việc gấp nên mới phải ra phủ, e rằng không tiện đến dự yến, mong huynh thông cảm.”
Âu Phách nét mặt áy náy: “Là ta suy nghĩ không chu toàn.”
“Không sao, ta xin cáo lui trước.” Lăng Cửu Xuyên dẫn theo Kiến Lan lên xe ngựa.
Kiến Lan hỏi: “Cô nương, chúng ta giờ về phủ luôn sao?”
“Chưa, đến ngõ Tầm Hương ở Tây phường trước đã.” Lăng Cửu Xuyên ngồi xếp bằng trong xe, hai tay kết ấn điều tức.
Thấy nàng như thế, Kiến Lan biết ngay nàng lại định hành công pháp gì đó, bèn không nói thêm lời nào, chỉ khẽ khàng gạt than bạc trong lò nhỏ, đặt ấm trà lên hâm nóng.
Ngõ Tầm Hương, biển hiệu cửa tiệm kia đã được Trang Toàn Hải gỡ xuống, nhìn bố cục sắp sửa thay mới hoàn toàn, ông thoáng có phần bùi ngùi.
“Lão Trang.”
Trang Toàn Hải ngẩng đầu, thấy một người mặc áo lông cừu đang bước tới, có chút bất ngờ: “Đinh huynh.”
Người ấy chính là Đinh Mãn Cốc, làm ăn buôn thóc gạo ở ngõ Vạn Long cùng khu Tây phường, cũng là thương gia lẫy lừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823586/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.