Cho dù miệng mồm có chút cay độc, lời nói chưa được trau chuốt, thì cũng không thể vì thế mà trở thành cái cớ để bị công kích. Lại còn mắng nàng mang tướng đoản mệnh – những kẻ như vậy, chẳng lẽ bản thân là hạng tốt đẹp gì? “Lão phu thật không thể ngờ, mấy vị học tử kia cũng như nữ nhân miệng dài, đi bôi nhọ một đứa nhỏ. Lão phu nhìn thấy, trong đó có hai kẻ mặc học phục của Quốc Tử Giám?” – Tiết Sư quay sang Tô Quận mã nói: “Tô Bá Hoằng, lão nhớ trong nhà ngươi có một vị thúc phụ, hiện đang giữ chức Tư nghiệp Quốc Tử Giám? Nếu học tử Quốc Tử Giám giờ toàn là hạng như thế, thì bọn họ có ích gì cho nước nhà? Một đám chẳng qua chỉ biết chui rúc trong váy nữ nhân, chi bằng sớm nhường chỗ cho kẻ thật sự ham học!”
Vài học tử Quốc Tử Giám vừa định đứng dậy rời đi nghe vậy, liền đỏ bừng cả mặt, cúi đầu rảo bước nhanh hơn.
Mắng thật khó nghe quá đi!
Tô Quận mã vội nói: “Ta nhất định sẽ tâu lại với thúc phụ, nghiêm chỉnh chỉnh đốn phong khí học đường và phẩm hạnh học tử.”
Tiết Sư hừ lạnh một tiếng: “Lời đồn không thể tin, vậy mà bọn họ lại chẳng tự biết kiểm điểm, còn mở miệng nói Triệu gia hận con bé kia, thật là vô lý!”
“Tiết Sư nói chí phải. Người tung tin kia rõ ràng nhắm vào con bé ấy. Nàng vừa mới về Ô Kinh, số lần ra khỏi cửa đếm chẳng hết mười đầu ngón tay, thử hỏi có thể đắc tội ai chứ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823567/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.