“Phải lập tức hồi viện.”
Câu nói của Lăng Cửu Xuyên khiến tất cả mọi người nhất thời sững sờ. Trần phủ y vừa đặt tay lên cổ tay nàng thì khẽ run lên — xong rồi, hình như ông lại không bắt được mạch nữa rồi.
“Đến nước này rồi mà con bé vẫn còn cứng đầu, phủ y đang xem mạch, con còn ngang ngạnh cái gì?” Thôi thị tức đến mặt đỏ bừng.
“Cửu muội, đừng bướng bỉnh, cứ để phủ y kê đơn bắt mạch trước, sắc mặt muội thật sự rất tệ.” Ngô thị cũng mềm mỏng khuyên nhủ.
Lăng Cửu Xuyên lắc đầu:
“Kê đơn vô ích, trong viện ta có thuốc.”
Vừa nói xong nàng liền rút tay lại, đứng dậy, đẩy Ngô thị ra, giữa ánh mắt sững sờ của mọi người, bước chân loạng choạng vẫn cố bước ra ngoài.
Đúng là nghiệt chủng!
Thôi thị giận đến đỏ cả mắt.
Ngô thị nhìn bà một cái, lập tức đuổi theo:
“Cửu muội…”
Làm dâu nhà họ Lăng bao năm, nàng từng nghĩ tiểu cô nương của trưởng phòng đã đủ khiến người ta nhức đầu, ai ngờ ở phòng khác lại còn có một người khiến người ta nhức đầu hơn, mà bản thân nàng cũng không làm ngơ được.
Ngô thị vừa đuổi theo Lăng Cửu Xuyên, vừa liên tục sai bảo nha hoàn đi gọi tỳ nữ khỏe mạnh đến, định cõng nàng về viện, bằng không với tình trạng này, chỉ sợ còn chưa đi được nửa đường đã ngã gục.
Lăng Cửu Xuyên tuy yếu, nhưng bản thân biết mình chẳng yếu đến mức ấy, chỉ là đang giao đấu pháp lực với kẻ địch trong vô hình nên hao tổn linh lực, khiến sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823559/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.