Khi Lăng Cửu Xuyên còn đang lang bạt bên ngoài, thì phủ Khai Bình Hầu lại có người từ nhà họ Tề đến, nói thẳng là muốn Lăng Cửu Xuyên ra gặp mặt.
Nhà họ Tề, vốn là thông gia của Huyền tộc nhà họ Vinh. Lăng Chính Bình vừa nghe thấy người đến là từ nơi như vậy, lại chẳng giống như Triệu Côn hay Thẩm Thanh Hà ôn hòa khi xưa, mà là một luồng sát khí hừng hực, liền biết rằng: kẻ đến chẳng phải người hiền.
Trước khi ra mặt tiếp khách, Lăng Chính Bình bèn đi tìm Lăng Cửu Xuyên, định hỏi xem ở bên ngoài rốt cuộc đã gây ra họa gì, mà chọc phải một nhà như họ Tề đến tận cửa gây sự.
Kết quả, người đâu rồi? Người đã chuồn đi mất.
Lăng Chính Bình cùng Thôi thị vừa hay biết tin, vội chạy đến, hai người nhìn nhau, không nói nên lời. Ông nhìn sắc mặt Thôi thị u ám như nước đọng, suy nghĩ một lát, bèn lên tiếng che đậy cho Lăng Cửu Xuyên:
“Nó trước lúc ra ngoài đã xin phép ta rồi.”
Thôi thị lạnh lùng nói:
“Đại ca không cần bênh nó, ta sớm đã biết nó chẳng phải đứa an phận.”
Lăng Chính Bình bèn nói:
“Muội cũng đừng nói vậy, con cháu nhà ta đều là những đứa tốt, chẳng qua từ nhỏ nó đã rời xa gia đình, ít có dịp thân cận, nên mới hơi phản nghịch như vậy.”
Thôi thị quay người nói:
“Cứ xem xem nhà họ Tề nói thế nào đã.”
Hai người một trước một sau tiến về tiền viện, Lăng Chính Bình cũng phái người đi gọi Phạm thị đến hỏi cho rõ đầu đuôi chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823557/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.